Câu hỏi biến thể khác là: "Nhà mình giàu hay nghèo?", "Chúng ta không đủ tiền' nghĩa là thế nào?", "Tại sao con lại không thể có xe trượt giống như bạn"...

Cách trả lời: Thay vì nói về các vấn đề lớn liên quan đến khả năng tài chính của gia đình, bạn giải thích với trẻ rằng: "Có những thứ chúng ta có thể mua và có những thứ chúng ta không thể mua được", sau đó liệt kê một số thứ này. Sau đó bạn có thể nói: "Vậy hãy nói cho mẹ nghe con muốn thứ gì?". Theo nhà tâm lý Shure, nếu một đứa trẻ đòi tiền mẹ, dù chỉ là vài nghìn hay vài chục nghìn, bạn có thể đáp "Ồ, con muốn mua gì nếu con có số tiền đó?". Câu phản hồi này sẽ giúp bạn biết điều con muốn là gì. Nếu trẻ chỉ muốn tiền vì bé thấy mẹ có nó, bạn có thể sắm cho trẻ một con lợn đất hay gấu nhỏ đựng tiền lẻ tiết kiệm.
Điều không nên nói: Đừng nói về tiền bạc kiểu chung chung. Những cụm từ kiểu như "Nhà mình không có nhiều tiền thế" có thể làm nảy sinh sự lo lắng về sự đảm bảo của gia đình. Việc nói về số tiền cụ thể cũng chẳng có nghĩa lý gì lắm. Nếu bạn đang ở trong một cửa hàng đồ chơi và cô con gái nhỏ muốn thứ gì đó đắt tiền, hãy cho bé lựa chọn là mua thứ gì khác hay giải thích rằng đồ chơi đặc biệt này nằm trong nhóm những thứ chỉ có thể mua được vào dịp lễ hội.